...tử tế và khôn ngoan...



Bạn nàng từ thuở thơ ngây trong sáng đôi khi phải lên sao nàng trẻ trung như tuổi thanh xuân đang độ yêu đương nồng cháy. Những khi ai đó rú lên như vậy, hoặc nàng cười tủm tỉm, hoặc có khi nàng lại cười phá lên đầy thích thú...

Nàng hiểu, không phải dễ dàng để ai cũng giữ được cho tâm mình trẻ trung yêu đời, bởi những căng thẳng công việc, cơm áo gạo tiền là những thứ chẳng đùa với cuộc sống thường nhật của con người...

Nàng hiểu nàng là người may mắn. May mắn được sinh ra và lớn lên trong một gia đình có ông bà mẹ cha là những người có chữ nghiã, họ tạo dựng cơ ngơi, cuộc sống sung túc nhờ đó mà ra. Cuộc sống của nàng, nói không ngoa, nàng được lớn lên trong bầu không khí văn thơ nhạc hoạ của gia đình. Ký ức tuổi thơ về một gia đình yêu thương với bố mẹ anh chị là những buổi đàn ca hát xướng tưng bừng vui nhộn, những lần tranh nhau những cuốn sách mới tuy giấy vàng vàng đen đen để được mình là người đầu tiên đọc chúng... Nàng nhớ rằng, những năm đầu Sài Gòn bị mất, cả nước VN rơi vào tình trạng tem phiếu (mà mãi khi lớn lên nàng mới hiểu), thực phẩm khan hiếm, nhưng tuổi thơ vẫn kịp cho nàng nhớ gia đình nàng dù bị mất một khối tiền mà người ta không cho lấy ra để quy đổi thành tiền mới XHCN. May mắn, bố mẹ nàng còn ít tiền mặt và vàng, kim cương trong nhà. Vì thế, dù giai đoạn khó khăn đó sau này nàng hiểu đó là giai đoạn rất khó khăn của dân SG nói riêng, nhưng nhà nàng vẫn có cơm, thịt, cá để ăn, nàng vẫn nhớ như in nàng luôn có những chiếc váy, chiếc áo đủ màu sắc xinh đẹp do chính tay mẹ thiết kế từ những xấp vải dự trữ nhờ mẹ thích và mua để đó, đã khiến nàng rất lúng túng khi mình quá nổi bật giữa bạn bè xung quanh.

Nàng biết không hẳn chỉ do bản tính sinh ra nàng vốn dĩ lãng mạn, mà sự lãng mạn đó lớn dần lên theo năm tháng là còn nhờ bố mẹ nàng chẳng bao giờ làm thui chột đi trong nàng... Nàng biết ơn bố mẹ không chỉ dạy dỗ, nâng niu từng giấc mơ...vĩ đại trở thành nhà thơ, nhà văn, nhà báo, thậm chí là nhà khoa học để tìm hiểu xem trong dải ngân hà trên cao kia vì sao sao sáng thế của cái thuở thiếu niên dở dở ươn ươn của nàng, mà vì mẹ rất chịu khó lang thang cùng nàng mỗi khi nàng chán đám bạn đồng trang lứa.

Bao năm lấy chàng, nàng cũng hiểu nhờ chàng là chất xúc tác mà nàng không bị thui chột nét lãng mạn vốn có... Nàng cười, nụ cười rộn rã, sửa lại chị: "không, hoa này có ngày rồi cũng sẽ héo khi tuổi già sức yếu ập đến, nhưng tâm hồn hy vọng vẫn trẻ mãi". Mà nàng có lòng tin vào tình yêu của chàng và nàng dành cho nhau, trên cơ sở bao năm chàng phòng không đơn chiếc chỉ đến khi chàng gặp nàng, cả hai đều là trai tân gái tân lấy nhau lần đầu. Sao nàng không tin, khi mà lần đầu tiên chàng khá lúng túng đưa nàng vào động phòng hoa chúc sau một ngày tiệc cưới. Tin, khi đã bao lần cả hai cách xa hàng tháng trên mười ngàn ki lô mét chim bay vẫn không có tiếng đồn, dẫu rằng ong bướm dập dìu quyến rũ. Chàng tôn thờ kiểu gia đình cổ điển một vợ một chồng.

Chàng bảo chàng sung sướng hạnh phúc khi mỗi ngày chàng thấy nàng nở nụ cười tươi trên môi.

Chàng bảo chàng luôn có cảm giác lâng lâng đi bên nàng vào những ngày cuối tuần tay trong tay cùng con trai bé bỏng.

Nàng không bị cơm áo gạo tiền chi phối, nên nàng vẫn có thể treo ngược tâm hồn trên cành cây. Song chẳng hiểu sao nàng lại tự bảo: Nhưng không khéo có ngày...té chết vì lủng lẳng cành cây. Chàng nghe được phá lên cười rồi nói với vẻ rất nghiêm túc tử tế vốn dĩ: Người tử tế , khôn ngoan sẽ biết để mình không té.

Nàng nhìn chàng tình tứ đồng ý!