Mau chán - Chung thủy - Nhảm



Từ ngày quen chàng, đến lúc làm vợ chàng cho đến nay, chưa bao giờ khái niệm chung thủy vẩn vơ trong đầu nàng. Nếu ai hỏi vì sao hay thật không, có lẽ chính nàng cũng giật mình ờ ha, chưa bao giờ nàng thấy bấp bênh trong lòng để lo nghĩ đại loại theo kiểu: chàng sẽ chung thủy với mình chứ? Hoặc, mình sẽ mãi mãi chung thủy bên chàng. Chưa bao giờ.

Nàng vừa lang thang dạo blog Việt, đọc được ở một nhóm đang bàn tán về hai từ chung thủy của các cô vừa có chồng Tây-Ta lẫn lộn. Nàng đọc được nhiều ý kiến trái ngược xem ra cũng thú vị, ừ, nàng đọc chơi thôi, không nhào vô bình...loạn làm gì, bởi nàng chẳng phải là friend list, chỉ là một kẻ lang thang blog tình cờ. Song, có một ý kiến thế này khiến nàng chú ý hơn:


Tinh yeu vo chong, 90% la chap nhan su da roi, 10% hoa may la song voi nhau riet roi quen hoi.
90% dan ong kiem tien nhieu hon 65K/pa ngoai tinh, 10% con lai khong ngoai tinh la vi gia hon 60 tuoi.


Nàng chưa hiểu "65K/pa" là gì?
Nhưng có cái gì đó không ổn trong suy nghĩ này, nàng nhận xét, tại sao phải chấp nhận sự đã rồi? Ai phải chấp nhận? Người con trai phải chấp nhận người con gái hay ngược lại? _ Nàng trộm nghĩ, hoặc là người nói ra câu này, lúc quen chồng của cô bây giờ là do có sự tính toán hơn thiệt về tiền bạc vật chất, nay không như ý thì đành ngậm đắng nuốt cay chấp nhận sự đã rồi. Hoặc cô chấp nhận lấy người chồng theo hướng gò ép của mẹ cha, và giờ đây không đúng như cha mẹ cô nói và mong đợi, còn cô chấp nhận sự đã rồi. Cô còn bảo, 10% còn lại không ngoại tình là vì già hơn 60 tuổi. Dường như chưa thuyết phục.

Nàng kể chàng nghe, chàng bảo, già hơn 60 tuổi nhưng lẳng lơ đàn điếm thì vẫn lẳng lơ đàn điếm, cứ gì già trẻ lớn bé, làm ra nhiều tiền hay ít tiền.

Nàng phá lên cười khoái trá, trúng ý nàng.

Chàng hỏi, lần đầu tiên chàng hỏi nàng, em chung thủy chứ? Mười năm, đây là lần đầu tiên hai từ chung thủy mới thấy xuất hiện trong ngôi nhà ấm cúng, luôn luôn rộn rã tiếng cười của chàng và nàng. _ Nàng bảo, anh này, em là đứa mau chán, trước khi lấy anh, em đã từng tự động bỏ rơi vài anh, vì em hiểu tình em chưa đủ lớn, nên em ra đi để được thoải mái tự do bay nhảy. Em từng nghĩ có lẽ chẳng ai có thể buộc chặt được em lâu dài. Thế mà một cách quá tình cờ, anh lại án ngữ ngay trước mặt em. Anh khiến em sống lại trạng thái bay bổng lãng mạn trong em. Anh chấp nhận được những cái khùng trong em. Anh khiến em nũng nịu đong đầy yêu thương. Anh khiến em ký giấy cái rẹt ở mairie và nhà thờ sau 2 năm quen nhau. Mọi thứ diễn ra một cách tự nhiên, rất tự nhiên. Đừng hỏi làm gì anh ạ, "chàng trai" còn trẻ của em, còn lâu mới lụ khụ bước sang tuổi sáu mươi.

Chàng cười, vẫn nụ cười yêu đương đằm thắm, chàng lại hôn nàng tình tứ trên bờ môi, ý bảo hiểu rồi, hiểu rồi, không cần nói nữa. Nhưng nàng lại nói, có khi em đã nghĩ, phải chi anh bớt đi cái chỉn chu, tử tế, pha chút xíu...tào lao gì gì đó... cho em hiểu thế nào là sóng gió hôn nhân? _ Chàng bật phá lên cười, bảo: Hôm nay vợ mình nói nhảm. Xem như anh chẳng nghe được những lời nhảm vừa rồi.