Le papillon


Pourquoi les poules pondent des oeufs?

Pour que les oeufs fassent des poules.

Pourquoi les amoureux s'embrassent?

C'est pour que les pigeons roucoulent.

Pourquoi les jolies fleurs se fanent?

Parce que ca fait partie du charme.

Pourquoi le diable et le bon Dieu?

C'est pour faire parler les curieux.

Pourquoi le feu brule le bois?

C'est pour bien rechauffer nos coeurs or.

Pourquoi la mer se retire?

C'est pour qu'on lui dise "Encore."

Pourquoi le soleil disparait?

Pour l'autre partie du décor.

Pourquoi le diable et le bon Dieu?

C'est pour faire parler les curieux.

Pourquoi le loup mange l'agneau?

Parce qu'il faut bien se nourrir.

Pourquoi le lièvre et la tortue?

Parce que rien ne sert de courir.

Pourquoi les anges ont-ils des ailes?

Pour nous faire croire au Pere Noel.

Pourquoi le diable et le bon Dieu?

C'est pour faire parler les curieux.

ca t'a plu, le petit voyage?

A la prochaine fois, d'accord.

D'accord.

Je peux te demander quelque chose?

quoi encore?

on continue mais cette fois-ci c'est toi qui chantes.

Pas question.

Tu te pleures.

Non, mais non.

alors, c'est le dernier couplet.

Tu ne crois pas que tu pousses un peu le pourchas?

Pourquoi notre coeur fait tic-tac?

Parce que la pluie fait flic flac.

Pourquoi le temps passe si vite?

Parce que le vent lui rend visite.

Pourquoi tu me prends par la main?

Parce qu'avec toi je suis bien.

Pourquoi le diable et le bon Dieu?

C'est pour faire parler les curieux.


Vì sao gà đẻ ra trứng?

Để trứng đẻ ra gà

Vì sao những người yêu nhau ôm hôn?

Đó là lý do cho đôi chim câu cùng thủ thỉ


̣ ̣ ̣ ̣ ̣ ̣ ̣ ̣ ̣


Vì sao lửa lại thiêu đốt củi?

Để sưởi thật ấm hai trái tim vàng

Vì sao mặt trời biến mất?

Để bối cảnh xung quanh lu mờ


̣ ̣ ̣



Giọng hát trong trẻo nũng nịu của cậu bé trong bản Le Papillon phát ra từ chiếc radio cassette đặt trong góc phòng tắm, là một trong những bài hát mà chàng mua từ iTunes Store theo yêu cầu của nàng, chép thành một đĩa riêng khi cần thay đổi loại nhạc những khi chàng & nàng thong thả ngâm mình trong bồn tắm. Những lúc như thế, cả chàng lẫn nàng không bật radio nghe tin tức.


Từ khi nhóc con ra đời, thói quen cuối tuần cùng tắm của chàng & nàng vơi dần đi. Con còn bé, lúc thì chàng phải ghé mắt đến con cho nàng tắm, lúc ngược lại. Hoặc nàng muốn, chàng luôn tự nguyện vui vẻ ở bên bébé để nàng...một mình ngâm nước thơm...


Giờ đây nhóc gần kề tuổi lên bốn, song, cũng chẳng dễ để chàng & nàng thư thái ngâm mình như hôm nay. Chàng nháy mắt quay sang cười với nàng sau khi dặn nhóc không được kêu réo, đập cửa phòng tắm khi chàng & nàng tắm rửa ngâm mình.


Chàng nàng yêu phút giây cùng nằm trong bồn đôi ovale, họ nhắm mắt thư giãn trong tiếng nhạc du dương, cảm nhận làn nước ấm lan toả mùi hổ phách dìu dịu. Nàng giản dị trong phục sức đi học đi làm, nhưng mọi thứ trên người nàng phải hoà hợp ăn ý. Nàng nghe người ta bảo, đàn bà con gái ở trời Tây ra đường không trang điểm giống như nhộng xuống phố. Nàng ở trời Tây bao năm rồi, từ thuở mới lớn, thanh xuân biết làm điệu, nàng chẳng màng đến son phấn, bởi đơn giản da mặt nàng mịn màng đôi môi hồng hào khoẻ mạnh, mẹ nàng bảo không cần phải khoả lấp dưới lớp hoá chất ấy làm gì cho mau tổn thương da mặt, mà sau khi làm vợ chàng, chàng cũng bảo nàng: Má hồng tự nhiên, cần gì son phấn. Nàng chưa từng một lần cảm giác kém tự tin với khuôn mặt mộc giữa một rừng các nàng tóc vàng mắt xanh, trừ khi dự dạ tiệc, hội nghị hội thảo, nàng mới cho đi một đường chì nâu, đen, lớp son nhè nhẹ. Chẳng phải Giovanna từng thốt: Tớ thèm cái tự tin không son phấn của cậu. Nàng định hình được phong cách tự nhiên của mình từ thuở thiếu thời mười lăm. Bố của nàng thích lắm.


Nàng lí lắc khẽ hỏi chàng, vì sao gà đẻ trứng? Sao trứng lại ra gà? Chàng lí lắc chẳng kém, đáp: Vì sao nhóc con của chúng mình ra đời, rồi đưa chân chà nhẹ vào chân nàng, cả hai cùng phá lên cười nắc nẻ. Ngoài cửa, có lẽ nhóc con đang ngồi đợi chàng và nàng, hỏi vọng vào thật to: Tại sao bố mẹ cười? Có thể mở cửa cho con vào được không?


Hai mươi phút ngâm mình trôi qua, chàng bảo như vậy cũng đủ, kẻo nhóc buồn bố mẹ...bỏ rơi. Chàng đỡ nàng đứng dậy, với chiếc khăn lông màu thiên thanh, chàng nhẹ nhàng lau khô cơ thể nàng. Không nói lời cám ơn chàng, nàng tặng chàng nụ hôn thật tình tứ.


Ngoài trời nắng sáng Chín giờ thật long lanh tươi tắn, họ quyết định vô Vieux Nice ăn sáng, đi ăn ngoài trưa nay.


Họ luôn tíu tít vui vẻ bên nhau. Chàng bảo: Mãi mãi như vậy em nhé. Nàng cười, nụ cười tươi vốn dĩ, nháy mắt ra hiệu: Dĩ nhiên rồi!


Hai ngày cuối tuần của chàng & nàng luôn nhiều hương vị!