"Quê hương tuổi thơ tôi"



Tôi yêu quê hương, xanh xanh lũy tre.
Quê hương tuổi thơ đi qua đời tôi.
Đường làng quanh co sông Thu êm đềm,
Thả diều đá bóng, nắng cháy giữa đồng
Biển trời mênh mông tôi bay ngày ấy,
Tiếng tu hú gọi, thấy nhớ biết bao…


Tôi xa quê hương bao năm tháng qua,
Nhưng trong trái tim không bao giờ xa.
Lời Mẹ ru con hiu hiu trưa hè
Mùa lụt nước lũ bắt cá giữa đường.
Kỷ niệm yêu thương cho tôi ngày ấy,
Biết đâu tìm lại, biết đâu mà tìm?


Ngày ấy đâu rồi, Ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ,
Cho tôi tìm lại, cho tôi một ngày…
Ngày ấy đâu rồi, Ngày ấy đâu rồi?
Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ.
Những câu chuyện cổ mẹ kể năm nào…

(Nhạc sĩ Từ Huy)

Mình không sinh ra nơi miền quê có lũy tre xanh xanh... Không có dòng sông Thu êm đềm... Không có những chiều thả diều bắt bướm... Không biết mùa nước lụt để được bắt cá giữa đường... Không biết tiếng tu hú gọi... Nhưng bù lại, mình có những buổi trưa hè lim dim nghe bà hay mẹ kể chuyện cổ tích, những chiều mê mẩn chơi búp bê, đánh đũa, nhảy dây, cò cò, bán đồ hàng trong sân nhà với bạn hàng xóm.

Ký ức tuổi thơ trong ngôi nhà xinh xắn của một đứa trẻ nơi phố thị như mình không có sông nước, sóng biển, nhưng bù lại mình có cả biển trời mơ mộng nơi khung cửa sổ nghe tiếng chim hót ngoài sân, là những buổi nằm dài nghe những bản nhạc dịu dàng êm đềm từ máy hát điã của bố.

Tuổi thơ trong mình không có được những ngày bay bổng trên đồng để được ngửi mùi lúa non, nhưng tuổi thơ mình đi qua những trang sách hay, những pho truyện cổ tích tuyệt đẹp của lòng nhân ái. Là những ngày nghỉ hè nơi xa. Là tháng ngày vào ra cánh cổng nhà nhưng luôn rộn rã tiếng cười, niềm vui trong vòng tay âu yếm của gia đình...

Mình không có tuổi thơ nhảy ùm xuống sông, được chạy chân trần trên con đường làng quanh co, hay ngước nhìn bọn con trai cầm dàn ná bắn chim, nhưng ít ra tuổi thơ mình vẫn có những ngày chơi u, chơi keng, trốn tìm, rồng rắn lên mây vào những đêm trăng sáng cúp điện...

"Quê hương tuổi thơ" trong Từ Huy tuyệt đẹp! Nó đủ sức gợi lại cho tất cả những ai đã đi qua tháng năm tuổi thơ hồn nhiên, cũng phải "ngoái nhìn" hỏi ngày ấy đâu rồi?