Cuộc sống



Cho đến thời điểm viết những dòng này, mình vẫn rất vui khi nhớ đến lời bạn nói, có khi lại còn tủm tỉm cười một mình nữa, thích thật đó, vì cậu không phải là người đầu tiên...khen tớ..."dziệt kìu" giản dị, nền nã và lịch lãm. Cám ơn bạn nhiều, cô bạn thuở bé của tôi! Mình chẳng phải cố loè loẹt, xanh xanh đỏ đỏ, vàng vàng chói chang, giày giày dép dép, quần quần áo áo...dị hợm khác lạ không đụng hàng để chứng tỏ người ở bển dzià. Ừ, cả nhà mình chuộng phong cách tự nhiên vốn có sẵn.

Cậu của tớ ơi, tớ khoái giọng cười khúc khích trong trẻo tinh nghịch trên phone của cậu mỗi khi tụi mình tám với nhau. Mà tớ khoái nhất là cậu gọi sang cho tớ, hì hì... Lần đầu hồi đó khi cậu gọi, Chris...té ghế, haha...hahaha..., vì Chris cứ theo tin tức thế giới: Đời sống VN còn thấp, là quốc gia nằm trong nhóm nghèo (tuy bây giờ đã được nâng lên một bậc, là quốc gia trung bình) và dù gì Chris đã bảy lần du lịch VN rồi, nên ít nhiều cũng có nhìn nhận về sự chênh lệch quá lớn giữa thành thị & nông thôn, giữa các thành phố với thành phố cũng có, thành ra Chris cứ sợ bên cậu phải trả quá nhiều xiền, tốn kém cho cậu vì tiền lương ở VN chưa bằng như bên đây, (ai dè hai vợ chồng cậu lương tính đơn vị ngàn USD, cao ngất ngưởng luôn), nên Chris lại giục tớ cúp máy gọi lại cho cậu. Sau lần đầu đó, tớ kể, Chris hiểu hơn hoàn cảnh của cậu từng con nhà giàu chẳng chơi :-), lúc cả nước VN bao cấp khó khăn, bố mẹ cậu cũng rất giỏi xoay xở để duy trì cuộc sống không bệ rạc, rồi nhà cậu ai cũng học hành thành đạt, bản thân hai vợ chồng cậu vậy là giàu. Thỉnh thoảng cuối tuần vợ chồng thu xếp đưa 2 con đi nghỉ (chứ không phải tranh thủ đi học tiếng Anh, văn, toán gì gì đó...), hè thì lại cho con đi nghỉ ở nước ngoài. Ừ, ở khiá cạnh quan niệm an cư lập nghiệp của người Việt, tớ đồng ý với cậu một số người về SG học và ở lại làm việc, vẫn ở nhà thuê, nhưng cố mua cho được một xế hộp để với thiên hạ, hay để khi có dịp về quê làm màu với người ở quê, thì số người đó có ngày sẽ đứt hơi vì bệnh...sĩ. Trong khi, xe chỉ là chân đi, không là giá trị.

Mà tớ tâm đắc nhận xét của cậu về người Việt sống ở nước ngoài nói chung, đúng là cậu có xoành xoạch bay đi họp, học thêm chuyên môn và chịu mở antenne quan sát nên hiểu, đúng là thực tế số người có nguồn gốc trí thức khá giả giàu có lịch sự thì luôn giản dị khiêm tốn, gần như khi dùng tiếng Việt, họ dùng từ rất chuẩn, họ luôn cố gắng không chêm từ nước ngoài khi nói chuyện. Những số còn lại, hầu như luôn cố dùng cái vỏ để bộc lộ có vẻ...hớn hở, vênh váo về cuộc sống ở bển khi đi VN (mà rất có thể họ phải làm việc vất vả ở đây), mà theo ngôn ngữ bình dân tớ gọi là khoe mẽ. Dưới mắt tớ, và tất nhiên dưới mắt nhà tớ, những người hay phải cố chứng tỏ như thế, thì chính họ càng bộc lộ và tự khẳng định nguồn gốc của họ trước khi họ rời VN. Mình hoàn toàn đồng ý với cậu luôn, khi ta đi học ở trường, hội nhập tốt, có nhiều bạn bản xứ, nhất là khi mình có bạn thân và nhóm bạn, một cách tự nhiên mình không cảm thấy cô đơn, không phải tìm kiếm người cùng sắc tộc để chơi.

Tớ biết, hì hì..., thế nào khi cậu rảnh cũng...mò vào chốn này của tớ để đọc, như tớ đã nói lại cho rõ ở mail rồi, nói lại nha, cậu, vợ chồng con cái cậu nên quyết định sơm sớm cho tớ biết: Liệu hè năm nay gia đình cậu có chắc chắn sang đây nghỉ hè? Việc ăn ở nhà vợ chồng tớ là đương nhiên. Bọn mình cần biết để thu xếp mua vé máy bay, đặt khách sạn cho kỳ nghỉ hè, nếu cậu không sang. Vậy nhé!