Có khi...



...nghĩ mình tuy không quen và chơi với nhiều người Việt, nhưng sự gặp gỡ bất ngờ đôi lần, mình cũng được (bị?) vài người tin cậy (thì phải?), họ túm lấy mình để trút, rồi hỏi ý nên sao? Ừ, thì cũng có thể như Út nói, chính vì nghe mình nói không quen nhiều người Việt, nên họ yên tâm không sợ bị đưa chuyện, thêu dệt, thêm thắt. Có thể! Song, cho dù mình không mắc tật nhiều chuyện, dè bỉu, cười chê người ta, bởi mình hiểu mỗi người có một hoàn cảnh xuất phát khác nhau, môi trường giáo dục & môi trường sống khác nhau, còn chưa kể mỗi người còn có sự may mắn hay bất hạnh nữa, nhưng như bị nhiễm nghề viết, những câu chuyện họ kể lại là tư liệu sống. Khi cần, mình lấy nó ra làm dẫn chứng (tất nhiên nguyên tắc không nên nêu danh tánh, trừ khi cần thiết và được sự cho phép của người trong cuộc).

Nhưng mình có tánh hay nói thẳng, bất luận người đối diện già trẻ lớn bé, nói không hợp lý, hay nói theo kiểu nghi vấn bậy điều gì đó về mình, là mình cứ thế thẳng băng. "Vô phước" cho ai vỗ ngực ăn học, là bậc trưởng thượng mà cư xử...tồi, tệ là mình phang không kiêng nể, không một chút ngại ngần sợ sệt. Nếu tự vỗ ngực như thế, theo mình, trước khi mở miệng nói, nên cho thấy điều mình nói hợp lý, có thuyết phục, hay ứng xử (đối xử) đó của mình không quá đáng, phù hợp với hoàn cảnh xảy ra.

Mình nói vậy là vì hôm chiều tối thứ Sáu tình cờ gặp chị người Việt, khi chị nghe mình bảo chị tập tâm lý nếu sau này con chị ấy mười tám đôi mươi , có bạn trai bạn gái, nếu chúng đòi ra ở riêng với nhau thì đừng sốc, đừng buồn, thậm chí dặn con đến bác sĩ xin thuốc ngừa thai hay dùng con. . Rồi chị cười cười có chút rụt rè hỏi mình: Thế hồi đó em cũng vậy à? _ Ủa, nghe em nói vậy, chị có thể qui chụp ngay được vậy sao? Tập đừng suy nghĩ hồ đồ đi chị. Vừa nghe đến hai chữ hồ đồ mình dùng, hình như mặt chị có chút biến sắc. Để không bị nặng nề, mình cười cười nói: Chị à, em lại thấy...tiếc sao hồi đó mình không tạo điều kiện để anh nhà em bây giờ có thể cùng em. Buồn cười, chị bỗng tươi tỉnh ra, hỏi "thiệt hông, thiệt hông?". Bộ cứ nghe ai đó nói về sự hiểu biết thông thường nhất về lối sống chung của những người yêu nhau là y như rằng nghĩ họ...từa lưa rồi sao? Bậy bạ!



Chẳng có gì là không thật. Mình và anh quen nhau, có quá nhiều cơ hội để có thể làm bất cứ chuyện gì khi chỉ có hai người, kể cả những ngày tháng ở Singapour. Mình vẫn ở bên International House, anh ở bên Rendez-vous. Mỗi ngày qua lại với nhau, sau khi tàn buổi đi chơi, hò hẹn, anh lại đưa mình về, hoặc có khi cả hai qua lại "nhà" nhau, cũng âu yếm, hôn hít nhưng cả hai đều kềm chế cảm xúc. Anh lo ngại vi phạm văn hoá truyền thống người Việt. Mình lo ngại vì...chưa có kinh nghiệm.

Khi mình và anh lấy nhau, cả hai cùng phát hiện chẳng đứa nào có kinh nghiệm, chưa từng bao giờ. Với mình, đó là một sự khám phá đầy thú vị. Rồi cả hai cùng tự cười chế giễu. Thoả thuận chờ. Em gái anh thật dễ thương, với kinh nghiệm của người từng yêu, có gia đình, vừa có kiến thức chuyên môn trong ngành y, cô vui vẻ là người cố vấn tận tình. Cuối cùng, mình và anh có có được ấn tượng lần đầu sung sướng hạnh phúc, trải qua tuần trăng mặt tuyệt vời ở Ý. Sau mình hiểu, lần đầu tiên đó sẽ là ấn tượng đẹp (hay xấu) sẽ tác động tâm lý khá mạnh cho suốt quá trình sau này của cả hai. Anh chẳng bao giờ xem chuyện đó như để thoả mãn cho riêng mình. Anh yêu cảm xúc tự nhiên từ cả hai phiá. Nhẹ nhàng, nâng niu, trân trọng, yêu thương. Mình luôn có cảm giác bay bổng, ngập tràn hạnh phúc. Chris khá đặc biệt so với những đàn ông Tây khác. Yêu anh, hệt như cái cách anh yêu em vậy!