14 2 '10


Một ngày bận rộn làm bếp, bánh trái, tuy hơi mệt nhưng vui anh nhỉ! Ngày xưa khi mới lấy nhau, em chẳng biết nấu nướng, chẳng dám nghĩ sẽ làm được cái bánh ngon lành, bữa tiệc ra trò, từ chẳng biết gì, giờ đây em có thể làm được nhiều món, kể cả làm bánh.

Anh yêu,
Em thật sự bất ngờ ngay với chính mình, mà lạ lùng, em chẳng rành bếp Việt, nhưng bếp Tây em lại có vẻ tự tin làm, mà rất rất nhiều khi chúng mình mời bạn bè đến dùng bữa, toàn người Pháp chính gốc như anh. Chỉ cần nhìn khuôn mặt, giọng nói, mình cũng hiểu họ khen thật chứ không phải khen lấy lòng. Em cảm thấy thú vị làm sao! Cám ơn anh luôn bộc lộ cảm xúc hãnh diện về em. Song, em cũng hãnh diện về anh vô cùng. Anh chu đáo khiến ai cũng xúc động khi được anh tặng hoa.

Thế nhưng, em bỗng hơi bị khựng khi mẹ và maman đều bảo: Hai đứa con tiêu xài bớt lại đi nhé, phải để dành nhiều hơn cho tương lai học hành của con cái. Anh thì luôn hài hước chọc mẹ và maman...chết chẳng mang theo. Ừ, đúng là chết chẳng mang theo gì được, nhưng các cụ có lý. Chẳng phải anh và em dự định cho J. học trường tư thục đó sao? Mong muốn con vào trường song ngữ Anh-Pháp CIV khi bước lên collège-lycée. Nếu học ở CIV, chưa kể sẽ có những học kỳ trao đổi ở Anh hay Mỹ, những chuyến đi như thế rất cần tiền cho con được đầy đủ. Em thấy lời nhắc nhở của các cụ hợp lý đó chứ, anh không được chọc nữa, tất nhiên anh nên nghe lời em như vẫn nghe lời hợp lý. Cứ vậy nhé anh yêu!