Hồng ân


Mùa đông tháng Hai năm nay bất thường. Chợt nắng, chợt mưa, liên tục. Có hôm nắng sáng rực rỡ như hè, chiều chuyển sang đông bằng cái lạnh tái môi run bấn. Có ngày mưa rả rích từ buổi tinh mơ đến tối mịt. Mưa mùa đông ở cái vùng Địa Trung Hải này đáng ghét làm sao!

Chúa nhật đi biển về, chẳng hiểu sao sang đầu tuần lại sụt sịt. Hôm nay người lại trở mệt, nhìn túi thuốc anh chuẩn bị sẵn bỗng thấy chán mình. Đôi khi tự hỏi, sống mà cứ phải dùng thuốc thế này có gì thú vị.

Trưa anh gọi di động bảo: Em không được nằm lì ra đó, đừng lướt web, nắng đẹp nên ra phơi nắng, dạo phố cho đầu óc thoải mái nhẹ nhàng.

Nghe lời anh, thay đồ đi ra ngoài.

Phố xá giờ làm việc có vẻ thênh thang, không ồn ã, tản bộ dọc về phiá Arson, con đồi có độ dốc khoảng bốn lăm độ đủ làm mình thở dốc, nhưng cuối đỉnh đồi nơi đó toạ lạc ngôi trường Mỹ Thuật, người ta gọi nó là Villa Arson, hôm nay có triển lãm.

Leo lên được con đồi, ngồi nhìn xuống hai hàng Mimosa tươi rói đã trổ rực rỡ. Xuân sắp về. Bỗng nhớ tới Đà Lạt. Đà Lạt với những con dốc lớn nhỏ dài ngắn thẳng tắp đẹp hơn cả nơi đây. Trời mùa đông Đà Lạt với lớp sương trong lành buổi sáng tinh mơ cho ta cảm giác bồng bềnh như khi máy bay lướt vào lớp mây ở độ cao trên mười ngàn mét. Đà Lạt trong mắt mình như một cô gái trời ban cho vẻ đẹp tự nhiên không gì sánh bằng. Thế mà giờ đây Đà Lạt như...mụ đàn bà phải đeo trên mình nhiều vết sẹo nham nhở. Bỗng tiếc cho Đà Lạt, dẫu rằng mình không là người "phố núi cao".

Thơ thẩn một vòng trong khuôn viên trường Mỹ Thuật bỗng gặp mẹ chồng bước ra từ khu vực triển lãm, cụ nở nụ cười thật tươi đi về phiá con dâu, hôn thật trìu mến! Cầm tay sánh bước, cụ đề nghị cùng đi uống trà. Vừa đi vừa trò chuyện, cụ bảo phải chăm uống thuốc. Phải đi tập yoga. Đi bơi. Ăn thật nhiều vào, maman đã dặn Chris phải chăm sóc con thật kỹ. Cụ nói nhiều, nhiều điều tốt cho con dâu, cảm động chỉ khóc. Cụ hốt hoảng: Sao con khóc thế? Rồi rút chiếc khăn tay bằng vải còn thơm mùi dầu xả, lau nước mắt cho con dâu. Mình càng khóc. Xúc động không nói nên lời!

Xúc động vì tình cảm cụ dành cho mình, đong đầy có thua gì bố mẹ ruột. Có lúc mình đã nghĩ, bố mẹ mình là tuyệt nhất. Bố mẹ là người tử tế, đáng kính duy nhất. Người đã sanh ra mình, chăm bẵm từng miếng ăn giấc ngủ, canh chừng trong phập phồng khi mình đau ốm. Lo cho mình từng tấm áo thật đẹp, giữ cho thân thể mình luôn gọn gàng, thơm tho, giúp tâm hồn mình luôn bay bổng sáng trong. Bố mẹ cho mình cả tuổi thơ trong trẻo, tuổi thanh xuân nhiều mộng mơ, lãng mạn. Bố mẹ tạo điều kiện cho mình có một tương lai tươi sáng. Thế nhưng, không phải như mình thiển cận nghĩ, bằng chứng rằng bố mẹ anh cũng quá tử tế có thua gì bố mẹ mình.

Từ ngày quen và lấy anh, dường như cuộc đời mình tiếp tục lật sang một trang khác tươi hồng không thua khi còn ở với bố mẹ. Lấy anh, có nghiã khác hẳn văn hoá. Song, mình thật may mắn, gia đình anh cũng thuộc thành phần trí thức trung lưu. Sự hiểu biết lịch sử đất nước con người, làn sóng tị nạn, chút văn hoá, cả hai gia đình nhanh chóng xích lại gần nhau. May mắn hơn, mình được cả bố mẹ chồng và em chồng rất trọng nể quý mến. Có lẽ ít người Việt tin được, một người mẹ chồng Tây 100%, gần cả năm trời cứ giặt ủi quần áo cho con dâu (kể cả quần lót) khi Julien chào đời. Maman giành sự chăm sóc với Mẹ. Vui vẻ làm. Em gái anh không một lời ganh ghét. Quả là tử tế!

Chẳng phải hôm nay là lần đầu tiên maman khiến mình cảm động, nhưng mình cảm động vì hành vi , lời nói tử tế của maman cứ ngày càng chất chồng. Mình càng hiểu vì sao Anh tử tế. Một cây cao sum suê cho nhiều bóng râm thì thế nào cũng ra được quả ngọt.

Chiều về gọi qua cho Mẹ: Con được hưởng phúc lộc bố mẹ. Kể cả được hồng ân. Mẹ cười hiền hoà bảo: Con tiếp tục sống cho con của con nhé.

Vâng, chắc chắn rồi ạ!