Dạ tiệc



Đang ăn tối, anh bỗng "chết" lên một tiếng. Hỏi, chuyện gì vậy anh? Anh nhắc, em có nhớ tối mai mình phải dự dạ tiệc tổng công ty anh không? Mình ngớ mặt ra rồi "ờ ha" vì quên mất vụ này. Anh lại nhắc, em chuẩn bị quần áo cho anh luôn nhé.

Mỗi năm công ty của anh lại có một buổi dạ tiệc họp mặt toàn bộ những CEO công ty chi nhánh ở một vài thành phố trong nước, trong khu vực, ở nước ngoài tận châu Á xa xôi cũng bay về dự, kể cả thư ký, trưởng bộ phận trong từng công ty chi nhánh, chưa kể quan khách được mời. Tất cả mọi người được yêu cầu (được phép) dắt theo vợ/chồng con. Đây là dịp để tổng giám đốc, phó tổng, chủ tịch, phó chủ tịch tập đoàn, hội đồng quản trị,... gặp gỡ nhân viên cấp cao của họ , cùng trò chuyện, ăn uống, nhảy nhót,...

Thông thường, những dịp này, giám đốc chi nhánh hay được giới thiệu để tất cả cùng biết nhau hơn. Mấy năm đầu mới lấy nhau, mỗi khi anh báo dạ tiệc này, mình có vẻ rất háo hức, lo chuẩn bị trước cả tuần để chọn quần áo, giày dép sao cho ăn ý cả hai vợ chồng, gants tay - khăn choàng cổ (nếu tổ chức vào mùa đông, như lần này), túi xách phụ tùng đi kèm sao cho phù hợp. Phải chuẩn bị cẩn thận như vậy để đến giờ bay cứ xách giỏ yên tâm đi, vì có năm làm ở Paris hay có khi sang cả anh láng giềng Monaco, Luxembourg. May mắn năm nay lại quay lại làm ở Nice, mình đỡ phần lo hành lý xách tay cho hai ngày cuối tuần như những lần trước. Thế nhưng, từ khi có J., mình chẳng còn hứng thú gì mấy. Lúc con còn 8 tháng, 18 tháng bảo gởi con cho bà trông, hai vợ chồng đi dự thôi, mình lại dùng dằng với anh muốn ở nhà với con. Với Chris, những bữa tiệc tụ hội đông đủ bạn bè hay đồng nghiệp, hay bất cứ buổi tiệc nào cần xuất hiện thì anh luôn muốn có mình bên cạnh. Trông anh rất hãnh diện giới thiệu vợ con với mọi người.

Thật lòng, bây giờ mình chán mấy buổi tiệc tùng như thế này lắm rồi. Một phần do quá...lười phải chỉn chu trong những chiếc áo cho tiệc tối, một phần nhỏ mình cũng chán gặp một vài "mẻ chảnh" là vợ của một vài tay giám đốc chi nhánh như anh. Mấy "mẻ chảnh" đó trình độ chưa chắc bằng mình, nhưng trình độ diễn xem ra giống...minh tinh dự dạ tiệc festival de Cannes không bằng, mình hơi dị ứng, không hào hứng nói chuyện với họ, chỉ trò chuyện với các thư ký, các "bà giám đốc" không chảnh, quan bà quan ông xem ra thú vị hơn. Thế là năm ngoái khi Chris trở về nhà sau giờ tan sở, anh bảo có người phàn nàn vợ anh...khó gần, người châu Á khép kín, kiêu ngầm. Trong dàn giám đốc các chi nhánh, rõ ràng người châu Á chỉ mỗi em là vợ anh. Cáu, bảo anh, các kỹ sư, kỹ thuật viên, nói chung hết thảy nhân viên công ty anh có ai bảo em khó gần, khó ưa chưa? Anh cười cười bảo, tại anh nghe thư ký kể lại vậy, nhưng anh cũng không thích vợ anh bị đồn như vậy. Em hiểu rồi, mấy "mẻ" kia đồn, mượn miệng mấy ông chồng mù quáng thổi giùm chứ gì, hơi đâu anh ngại! May quá, anh chẳng xem chức danh giám đốc là cái gì ghê gớm cả. Mình khá dị ứng khi ai đó mới quen biết lại bảo tôi là người có chức, bởi theo mình, đến với nhau mà khè bằng chức bằng quyền bằng cái tôi to quá cỡ, e khó tạo thành mối quan hệ thiệt tình, lâu dài. Mình thích mọi mối quan hệ đi từ sự tín nhiệm, bằng chính con người của mỗi người.

Lần này, mình cũng chẳng hứng thú gì mấy, tại người ngợm như còn bịnh. Lại thêm mấy cái váy, mấy cái đầm -cái hơi chật eo một chút, cái thì rộng chút. Để không...đụng hàng & lạ và làm...chảnh chơi :-), mình sẽ mặc áo dài nhung bordeaux vẽ đặt may ở Liên Hương - Sài Gòn hè năm ngoái, đeo kiềng bạc, thuần Việt luôn, lùn thì lùn rồi, cho lùn luôn -mang hài. Ở đây cứ lạ & có mỹ thuật là được chú ý ngay. Anh cứ khoác veste bộ nào mới nhất là xong. J. cũng bộ đồ tây thắt noeud papillon. Nhanh, gọn, lẹ!

Sáng sớm mai mình phải gọi điện cho tiệm làm đầu để lấy giờ hẹn làm tóc vậy. Thứ Bảy đông đúc, chẳng biết mình có lấy hẹn được không? Hy vọng!