Mênh mông sâu thẳm...



Mùa Xuân đôi khi đỏng đảnh, lúc nắng lúc mưa bất chợt, còn chút xíu xiu hơi lạnh mùa đông như thể bịn rịn luyến lưu, chưa chịu giã từ. Song, cái nắng sang Xuân vẫn đủ sức chiếu rọi long lanh, làm mặt biển xanh biếc, rạng rỡ, khiến nàng cảm như hôm nay nó bình lặng, dịu dàng, có lúc đã xô vào bờ một tiếng thở nhẹ nhịp nhàng.

Nàng đi chân trần, đứng ở mép nước, thỉnh thoảng di di những ngón chân dưới lớp cát ẩm ướt chờ tiếng thở nhẹ của sóng đi vào, dội lên mát rượi đôi chân. Bình thường, nàng thích thú nhẩy lên để nước không chạm vào chân, hôm nay nàng vẫn đứng đó, mặc sóng vỗ về, ống quần ướt mem. Nàng bận nheo mắt nhìn, nhìn đường chân trời xa tít tắp nơi phân chia giữa mặt biển và mặt trời, nhưng thị lực nàng kém, từ từ khép mắt, rồi nàng bỗng ước được là chim biển, sải cánh trên bầu trời bao la để cảm nhận trời cao biển rộng mênh mông dường nào? Nàng mơ là cá, nàng cá hiền hoà xinh đẹp để khi bơi lội tung tăng gần bờ làm duyên với người, đến khi chán chê, nàng quẫy đuôi trở về đại dương, nàng sẽ biết được lòng đại dương sâu cỡ nào?

Chàng đứng bên cạnh, nắm lấy bàn tay nàng, hơi lay nhẹ, thì thầm "Em đang nghĩ gì thế?". Nàng đáp nhỏ: Biển rộng anh nhỉ. Chàng tiếp lời nàng: Mênh mông, sâu thẳm. Nhưng sâu cỡ nào hả anh? _ Sâu, rất sâu, làm sao đo được chiều sâu của biển hả em.

Nàng vòng tay sang ôm eo chàng, nói: Em nghe người ta nói có thể dò sông dò biển nhưng lại khó dò lòng người, anh ạ. Chàng chia sẻ, cuộc sống là vậy, đôi khi ta không thể đoán trước được lòng người phức tạp, tráo trở. Bỏ, bỏ qua, xem như sáu ngàn kia đã trôi theo sóng biển.

Nàng thở ra thật nhẹ như sóng hiền ngày Xuân, nghĩ, lòng chàng cũng thật mênh mông...!