Ngôn ngữ



Mỗi sáng thức dậy nhóc con chào bố mẹ "Bonjour", mẹ nhóc chào lại bằng một giọng âu yếm: Mẹ chào con.

Trước khi rời nhà hoặc bước vào lớp, nhóc chào: Au revoir, maman chérie. Mẹ nhóc đáp lại: Tạm biệt con yêu!

Tối, trước khi đi ngủ, nhóc nói: Bonne nuit. Mẹ: Chúc con yên giấc.

Mỗi khi mẹ nhờ nhóc việc be bé nào đó, chẳng hạn giúp mẹ xếp ngay ngắn ghế nhóc vừa ngồi vào đúng vị trí của nó cho gọn gàng, thì mẹ nói lời cám ơn con trai, thay vì merci, mon chéri!

Cứ thế, mẹ của nhóc mỗi ngày cố gắng nói vài từ gì đó bằng tiếng Việt để nhóc không bị câm, điếc ngôn ngữ gốc của mẹ, dẫu rằng nhóc hiểu mẹ nói gì, nhưng thường xuyên trả lời mẹ bằng tiếng Pháp.

Rồi một hôm hứng khởi nào đó, nhóc bỗng gọi mẹ ơi, ăn cơm, , uống nước cam, cám ơn mẹ hay đi chơi. Khỏi nói, mẹ của nhóc khoái vô cùng.

Chẳng phải mẹ nhóc ý thức tinh thần dân tộc hay hoa mỹ bảo rằng muốn nhóc có một góc nguồn cội trong tim. Thật thà nói cho trung thực, tại mẹ của nhóc càng ngày càng nhận ra vẻ đẹp của ngôn ngữ này, rất thích! Vả lại, thực tế cuộc sống ngày nay, ai biết nhiều ngoại ngữ, người đó sẽ càng thuận lợi trong giao dịch với toàn cầu. May mắn, quá đỗi may mắn bố của nhóc tuy là một người Pháp chính gốc, nhưng chẳng bao giờ tỏ ra sành điệu, ngoe nguẩy theo kiểu Tây đỏng đảnh đến mức khư khư bảo rằng tiếng Pháp...là nhất. Bố nhóc luôn luôn quan tâm đến mọi nền văn hoá; dẫu rằng lắm khi cũng...chê anh chàng Mỹ cao bồi cục mịch đội mũ rộng vành; nhất là văn hoá và ngôn ngữ của mẹ nhóc, bố khuyến khích mẹ nên kiên nhẫn nói tiếng Việt với nhóc, chứ đừng vì thuận miệng ngôn ngữ hàng ngày ở xứ chú gà Gaulois. Gần đây bố nhóc rất thích huýt sáo giai điệu của bản Em là hoa hồng nhỏ của nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh. Bố cứ bắt mẹ dạy nhóc thuộc được ca từ của bản nhạc này. Bố nhóc nghe mẹ dịch thô nội dung bài hát, đã xuýt xoa khen ngợi nhạc sĩ đã viết ra những nốt nhạc du dương nhẹ nhàng với lời lẽ ví von nhiều hình ảnh ý nghiã màu nắng của cha, để trẻ hiểu được sông có nguồn từ suối chảy ra, biển có nguồn từ sông,...

Một lần tình cờ trên cùng chuyến bay đi Sing. , mẹ của nhóc gặp một vị giáo sư đồng hương, ông bảo: "Nếu ta không nói được tiếng mẹ đẻ, cũng có nghiã ta mất đi văn hoá nguồn cội". Ngẫm nghĩ có lý, nhưng để trẻ có mẹ cha 100% Việt, được sanh ra & lớn lên không phải nơi đất mẹ, hiểu và chịu nói và học ngôn ngữ mẹ đẻ là cả một quá trình đầy kiên nhẫn của mẹ cha, nhất là cả cha và mẹ đều là dân trí thức! Bởi nơi đây có tình trạng trẻ nói giỏi tiếng Việt là...nhờ cha mẹ...dốt tiếng Pháp, chứ chẳng phải họ có tinh thần dân tộc cao mà muốn gìn giữ ngôn ngữ mẹ đẻ. Hỏi ra, hai con của vị giáo sư cũng nói...không rành tiếng Việt, ông thở dài.

Mẹ của nhóc chẳng phải cũng từng...dứt khoát chỉ...xổ tiếng Pháp, hay thậm chí tiếng Anh, tiếng Ý trọ trẹ. Bây giờ bố mẹ nhóc con không chỉ dự định gởi nhóc đến học trường tư thục, sẽ cho nhóc thi vào trường song ngữ Anh - Pháp CIV -là trường đứng thứ 5 trong số 20 trường tốt của toàn nước Pháp (Centre International de Valbonne) khi lên collège-lycée, mà sẽ gởi nhóc đi VN học tiếng Việt một, hai năm nếu nhóc thích. Học, có bao giờ thừa!