Thờ ơ dửng dưng vô cảm ngụy biện



Hết thác Bản Dốc
đến Hoàng Sa - Trường Sa
dự án cho thuê đất lâu năm
nay lại đến đảo Bạch Long Vĩ (Hải Phòng). Tàu cộng đểu giả lại muốn cướp luôn?


Từ bấy lâu nay, mình phải cố tình chấp nhận giải pháp ít đề cập đến vấn đề dân sinh xã hội thiết thực khi nói chuyện với một số người quen, kể cả một số ít bloggers mình quen trong nước. Chỉ vì hầu như ai trong số họ cũng bảo: Không quan tâm chính trị, kể cả họ làm nghề phóng viên.


Rùng mình. Thật sự rùng mình. Bởi làm nghề phóng viên mà lại bảo không quan tâm chính trị, thì thật trái khoáy. Có lần mình đã phải thốt lên đầy bực bội: Thế thì nên quăng bút, làm nghề khác!


Ngụy biện. Ít nhất dưới mắt mình, cách nói không quan tâm chính trị là cách nói ngụy biện đầy thô thiển.


Thực chất, vấn đề chính trị chính là những vấn đề dân sinh xã hội vô cùng thiết thực, ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống hàng ngày của người dân trong một quốc gia. Bất cứ chính sách nào của chính phủ đưa ra đều ít nhiều ảnh hưởng đến một thành phần nào đó trong xã hội. Nếu như cải cách giáo dục bắt chước hay thay đổi xoành xoạch thì rõ ràng dễ dẫn đến nền giáo dục đó không ổn định, ảnh hưởng nguy hại đến học sinh - sinh viên. Đó chỉ là một thí dụ.


Chính trị gia là một số ít đại diện cho số dân đông đúc. Nếu chính trị gia là người có năng lực và có trách nhiệm sẽ cùng kết hợp với tiếng nói của số dân đông đúc kia để khi chính phủ sắp ra (hay thậm chí đã...lỡ ra) chính sách ảnh hưởng đến việc làm, lương bổng, v...v... thì tất cả cần lên tiếng, không phân biệt người dân đó, người dân nọ có theo đảng phái nào không. Mình khẳng định, tất cả những vấn đề xã hội đều ít nhiều ảnh hưởng thiết thực đến đời sống người dân đều là chính trị xã hội. Đó là lý do vì sao, mỗi lần sắp đến kỳ bầu cử cấp vùng, hay bầu cử tổng thống, người dân ở các nước phương Tây, hay ở các nước tư bản đều đắn đo, cân nhắc cho chính sách của phe phái, dân biểu, ông-bà (tổng thống tương lai) nào đó trước khi quyết định lá phiếu của mình. Thậm chí khi cần, người ta sẵn sàng xuống đường biểu tình phản đối hoặc ủng hộ cho chính sách họ đánh giá hay nghĩ là đúng đắn, phù hợp hơn cả.


Thế nhưng, hầu như rất, rất nhiều người Việt trong nước lại có thể buông câu không quan tâm đến mức mình cảm nhận rằng họ thờ ơ dửng dưng vô cảm vô cùng! Nếu bảo vì sợ bọn độc đảng gian ác, thế thì tại sao không ai chịu đồng lòng đứng lên cùng tạo ra cho tất cả có cơ hội được nói lên điều hợp lý -là quyền cơ bản nhất của con người, hơn là phải sống nhũn như chi chi như hiện nay, thật là cơ nhục hèn hạ đâu thua gì thời bị Pháp đô hộ!


Từ cái tin đảo Bạch Long Vĩ rất quan trọng trong chiến lược phát triển kinh tế và an ninh quốc phòng trong khu vực vịnh Bắc Bộ, mà xem ra Trung cộng muốn chiếm thêm của VN (?), lại khiến mình không thôi nghĩ đến những điều liên quan.


Chỉ mong mọi người dân Việt trong nước biết dành lại tiếng nói cơ bản nhất & chính đáng nhất để cùng tham gia vào vấn đề chính trị của đất nước.

Chính trị không phân biệt có theo đảng phải nào hay không. Vấn đề chính trị cũng chính là những vấn đề dân sinh xã hội vô cùng thiết thực đến đời sống hàng ngày. Mong, rất mong mọi người trong nước đừng thờ ơ dửng dưng vô cảm ngụy biện!