Chuyện gia đình



Cuối tuần, nàng dọn dẹp đôi chút, bởi bình thường nàng vốn dĩ gọn gàng sạch sẽ, chủ yếu sắp xếp lại sách báo, tài liệu trong một tuần cho thật gọn gàng hơn và hút bụi cho sạch cửa nhà, nhưng đã hai tuần, nàng cố tình lờ đi đống sách - báo chuyên ngành, tiểu thuyết chàng....vứt vất vưởng gầm giường và quanh sàn phòng ngủ bên phiá chàng. Lần này nàng lại...cáu!


Khi chàng nghe tiếng "Mon Dieu" của nàng hét lên từ phòng ngủ, chàng chạy thật nhanh vào, thì thấy nàng đang...quăng tung toé số sách báo rải rác khắp phòng. Chàng vội giữ tay nàng lại, ôm nàng vào lòng, luôn miệng nói: Lỗi tại anh, tại anh tất cả, để anh sắp xếp lại ngay. Nàng bật khóc, dụi đầu vào ngực chàng, bảo: Tại sao, tại sao chứ? Chàng nói như dỗ dành: Tại anh lười, lỗi tại anh, thôi nín đi mà, cho anh xin lỗi.


Chẳng phải nàng không phát hiện ra chàng có tật bừa bộn sách vở, báo chí mỗi khi chàng lôi vào phòng ngủ nằm đọc. Hồi mới lấy nhau, chỉ hai tháng sau, nàng đã biết tỏng chàng bừa bộn. Lúc đó, có lần bực quá, nàng gọi điện thoại sang nhà bố mẹ chàng, vừa nói vừa khóc, rằng tại sao chàng bừa bộn? Theo nàng, đây là thói quen...xấu không được ...tập từ bé. Bố chồng kiên nhẫn nghe nàng nói. An ủi nàng, bảo nàng từ từ...sửa cho chàng, sau đó cụ đề nghị "ngày mai" chúa nhật các con sang ăn trưa với papa maman được không? Nàng nhớ, lúc đó nàng đáp: Dạ được. Nhưng thay vì sẽ hỏi ngay xem chàng có đồng ý như vẫn thường hội ý, nàng nói nhấn mạnh với bố chồng: Con thì được, nhưng papa giúp con hỏi nhà con xem anh có đi cùng con không? Bố chồng biết nàng đang bực chàng, liền đáp: Vậy con chuyển máy cho nói chuyện với papa đi. Chẳng biết cụ nói gì trên phone, chàng đáp bằng giọng buồn thiu: Dạ...dạ..., con biết, con biết lỗi của con, ngày mai vợ chồng con sẽ đến ăn trưa với bố mẹ.


Ngày mai của lúc đó cách đây tám năm, khi vợ chồng nàng vào đến nhà của papa maman, bố chồng nàng nói ngay với chàng: Sao, tại sao con lại để vợ buồn đến khóc? Vợ con gọn gàng sạch sẽ, con cũng nên cố gắng đừng bừa bộn nữa. Nên giúp đỡ hỗ trợ vợ tận tình con trai à. Chàng vâng dạ chân tình.

Bố chồng nàng chỉ nói ngắn gọn bấy nhiêu, chẳng một câu phiền trách nàng. Nàng như cảm thấy mình thật nóng vội khi nói như thể trách cả...bố mẹ chồng không...dạy chàng ngăn nắp trật tự! Lần đó nàng hối hận lắm, tự nhủ, thôi thì chấp nhận thói quen này của chàng, miễn thân thể chàng sạch sẽ gọn gàng. Song, gần đây, thỉnh thoảng nàng lại bỗng gắt gỏng khi chàng càng lúc càng hay quăng vất vưởng sách báo tạp chí quanh phòng ngủ, khiến nàng cảm thấy căng thẳng. Nhà cửa bừa bộn bẩn thỉu một chút là bỗng dưng nàng căng thẳng. Nàng chưa bao giờ đặt nặng vấn đề phải trang hoàng nhà cửa sao cho đẹp đẽ, sang trọng, nàng chỉ yêu cầu nhà cửa phải thật thông thoáng, gọn gàng, ngăn nắp sạch sẽ.

Chàng vẫn ôm nàng trong vòng tay, vuốt ve, xin lỗi, thủ thỉ, hôn hít... Nàng như nguôi cơn bực bội, hôn dịu dàng đáp trả chàng, thỏ thẻ chàng thu lượm sắp xếp lại cho gọn gàng.

Chàng bảo, phải chi ngay từ lúc đầu nói nhỏ nhẹ như vầy có phải anh được nhờ không nhỉ. Hú cả hồn! Nàng cười cười bảo: Anh biết rõ em ghét sự bừa bãi dơ dáy bẩn thỉu rồi mà, tốt nhất đừng để em...nổi...cơn điên. Chàng đứng lên, giơ tay chào theo kiểu quân đội, hô to: Oui, chef! Cả nhà ba thành viên phá lên cười rộn rã.

Thế đấy, không phải lúc nào nàng cũng nũng nịu dịu dàng với chàng. Nàng cũng...điên bất tử. Nhưng chàng không đồng ý khi nàng nói thế.